Tiêu dùngVạch trần đường dây buôn lậu rác thuốc Trung Quốc vào Việt Nam – Tiêu dùng

Cho đến hiện tại hình ảnh anh tài xế vừa ngủ gật vừa lái xe và những tiếng ngáy của hai cậu em đồng nghiệp với tôi vẫn là nỗi ám ảnh! Chúng tôi dậy từ 4h sáng để kịp cho hành trình gần 300km từ Hà Nội đi một tỉnh vùng biên giới. Một vùng đất điển hình của nạn buôn lậu và nghi ngờ có sự tiếp tay của một vài cá...
  • Ba nhóm ngành hàng bị người tiêu dùng khiếu nại nhiều nhất – Tiêu dùng
  • Lưu ý trong giao dịch thương mại điện tử-Tiêu dùng
  • Chuyên mục Tiêu dùng giới thiệu bài Vạch trần đường dây buôn lậu rác thuốc Trung Quốc vào Việt Nam đến các bạn đọc

    Cho đến hiện tại hình ảnh anh tài xế vừa ngủ gật vừa lái xe và những tiếng ngáy của hai cậu em đồng nghiệp với tôi vẫn là nỗi ám ảnh!

    Chúng tôi dậy từ 4h sáng để kịp cho hành trình gần 300km từ Hà Nội đi một tỉnh vùng biên giới. Một vùng đất điển hình của nạn buôn lậu và nghi ngờ có sự tiếp tay của một vài cá nhân có trách nhiệm. Đây là lần thứ 2 tôi trở lại vùng đất này sau gần 2 tuần nhập vai trước đó để ghi nhận tất tần tật những hình ảnh cần thiết. Cậu em đồng nghiệp tên T. thì không lạ gì địa bàn này bởi 4 năm trước cậu đã mém về với tổ tiên tại đây.

    8h30, chúng tôi đặt chân đến nơi cần đến. Cầm “kim bài lệnh” trên tay mọi bước tiếp cận của chúng tôi bỗng quá dễ dàng ở bất cứ nơi đâu! T. ngay lập tức cảm nhận được sự nguy hiểm khi bắt gặp Vâu (một nhân vật được mệnh danh là trùm buôn lậu vùng biên) tại nơi đầu tiên chúng tôi đến. Lúc đó, T. bí mật “tác nghiệp” và họ dường như “bắt gặp”!

    Thế nhưng, không hiểu vì sao chúng tôi lại được tiếp tục trải thảm để đi đến tất cả những nơi khác. Có thể là do “kim bài lệnh” có sức mạnh quá lớn nên họ không thể chối từ.

    Trải qua những địa điểm an toàn, cuối cùng chúng tôi đến được nơi cần đến, gặp người cần gặp và bắt đầu đối diện với một “cuộc chơi kinh hoàng”.

    Cuộc chơi ấy diễn ra sau khi chúng tôi ghi nhận một thực trạng vùng biên mà tôi tin trong suốt cuộc đời làm nghề cả 3 anh em không thể nào có cơ hội thứ 2 để nắm giữ.

    Những hình ảnh ấy vô tình đưa “họ” với chúng tôi vào thế: Hoặc ngồi lại thương lượng để anh em cùng nhau vui vẻ; hoặc trở mặt!

    Những “tờ giấy” được đưa ra, chúng tôi cương quyết khước từ và rời đi. Ngay lập tức, phía sau chiếc taxi (chúng tôi thuê) có đến ít nhất 3 chiếc xe hơi “hộ tống”!

    Họ nhắn tin: Anh tin rằng, anh với các chú cần ngồi lại với nhau thêm lần nữa! Tối nay anh sẽ đến!.

    Gặp hay không gặp? Nếu gặp thì xử lý như thế nào? Không gặp thì liệu rằng chúng tôi có kiểm soát được hay không khi đây là vùng đất của họ, là “rừng” của họ và cũng là cuộc chơi của họ.

    Tôi xin ý kiến lãnh đạo!

    Chúng tôi quyết định chọn một điểm dừng chân tương đối an toàn và T. nhắn tin cho họ với nội dung: Ok.

    Họ đến chỉ có 1 người.

    Hình ảnh đầu tiên tôi bắt gặp chính là nụ cười ma mãnh của tên trùm. Chúng tôi nhậu với hắn và nói chuyện phiếm, những chuyện trên trời dưới đất, những chuyện không ảnh hưởng gì tới hòa bình thế giới! Tôi cũng bịa ra một số “chuyện nghề” để làm dịu tinh thần của hắn!

    Sau cuộc chia tay, những tưởng mọi “nghi ngờ” của mình là do bản chất “Tào Tháo” thì hắn mò lên tận phòng. Hai phòng đối diện và phòng bên cạnh cũng ngay lập tức có người vào thuê kín mít.

    Hắn bước vào và đóng cửa phòng lại nhưng không chốt. Tôi bước ra mở cửa. Hắn lại đóng. Tôi mở! Cứ thế gần chục lần! Trong đầu tôi lúc ấy hiện lên hình ảnh một đồng nghiệp vướng vòng lao lý ở Yên Bái.

    Tất cả các thiết bị có thể sử dụng tôi và T. đều kích hoạt. Tôi giấu một thiết bị ghi âm để phòng thân nếu lỡ bị tịch thu những cái khám xét được.

    Cuối cùng, tên trùm cũng lôi ra những “tờ giấy” dày cộm và mong chúng tôi “thông cảm”! T. lập tức giữ tay tên trùm và đẩy tay hắn trở lại túi. Tôi và T. vừa đẩy hắn ra khỏi phòng vừa làm công tác “dân vận”: Đầu giờ chiều ngày mai tụi em trở lại và lúc đó anh em mình sẽ tính!

    Tình thế cũng không mấy thuận lợi cho hắn nên hắn miễn cưỡng chấp nhận. Hai anh em tiễn hắn xuống tận xe và quay trở lại phòng, khóa chặt cửa!

    T. bảo: Giờ anh quyết định đi, chạy hay không chạy?!

    Nếu chạy trong đêm thì cơ hội cắt đuôi sẽ dễ dàng hơn ban ngày, tôi nghĩ. Nên tôi quyết: Chạy!

    12h đêm, kế hoạch trốn chạy bắt đầu!

    T. ra mở cửa để quan sát động tĩnh ở các phòng xung quanh. Qua kính cửa, tôi nhận thấy họ cũng đang cố quan sát động thái của chúng tôi.

    Tôi bảo T.: Chú đặt xe đi!

    T. gọi đến nhà xe mà chúng tôi thường sử dụng nhưng họ bảo hết chuyến. Họ yêu cầu: Nếu bao nguyên xe thì đi, giá 2 triệu…

    Tôi ok và yêu cầu anh em thu gom đồ đạc. Tất cả những thứ khả nghi trong phòng chúng tôi đều kiểm tra rất kỹ để tránh bị gắn thiết bị theo dõi. Mà lúc đó tôi chỉ hy vọng tên trùm để lại một thiết bị theo dõi thì xác suất thành công trong việc “bỏ trốn” của chúng tôi sẽ tăng thêm gấp bội.

    Nhưng không, chả có con khỉ gì! Dường như, họ không cần những thiết bị rẻ tiền để theo dõi chúng tôi. Họ đã có đầy đủ những công cụ khác, những người đầy kinh nghiệm tác chiến. Một trong những người ấy cứ lâu lâu đi lại nghía vào phòng chúng tôi. Và dường như hắn không thấy có gì bất thường nên phải giả vờ chỉnh sửa cái cửa sổ rồi nhanh chóng rời đi. Trên tay, hắn cầm cái “đèn pin” lạ hoắc. Tôi nhận thấy cái đèn pin đó không chỉ có mỗi chức năng soi sáng!

    00h5’, điện thoại đổ chuông, T. bắt máy và thông báo lại hết xe 7 chỗ, chỉ còn xe 4 chỗ, giá 1,5 triệu… Ok, đi luôn! Bởi chỗ mà chúng tôi đã lựa chọn, đã xem nó là an toàn nhất đây, đến hiện tại không còn an toàn nữa. “Địch” ở xung quanh chúng tôi và chúng sẽ tấn công bất cứ lúc nào có thể.

    Hoặc chúng đang cố giữ chúng tôi lại cho tới ngày mai, cho tới buổi hẹn vào đầu giờ chiều. Và nơi đó, là sâu thẩm của “khu rừng” chúng tôi càng khó để tìm được đường ra, cũng như cầu cứu những “thanh niên trong làng”. Và chắc chắn rằng nơi “rừng sâu” kia, “ánh sáng” khó soi rọi tới!

    Tôi định hướng, khi xe tới đón anh em cứ mang đồ đạc đủng đỉnh xuống trả phòng, lấy chứng minh. Một ít đồ bỏ cốp xe để cho bọn “chim lợn” của chúng quan sát. Xe không chạy thẳng một mạch về Hà Nội mà yêu cầu tài xế chở qua khách sạn S.L, anh em xuống xe lấy đồ rồi đi vào thuê phòng.

    Khách sạn này, khoảng cách từ cổng vào tới sảnh vừa đủ để người quan sát thấy được động thái của đối tượng, nhưng không đủ để biết chính xác từng chi tiết. Ở đây, chúng tôi có thể quay trở lại xe bằng nhiều cách. Nhưng quan trọng nhất vẫn là… xe ra khỏi khách sạn và chúng tôi vẫn ở trên nhưng bọn chim lợn sẽ không phát hiện. Hoặc đến khi chúng nhận ra trò mèo này thì “khoảng cách của anh em mình đã quá xa”, hoặc chỉ biết “ngậm ngùi tiễn anh đi”!

    00h19, tài xế xe gọi: Anh chuẩn bị nhé! Tôi sắp tới!

    Còn tiếp…

    Nguyễn Thế Huynh

    Đánh giá bài này

    Bài viết liên quan

  • Sự kiện BMW Joyfest & BMW Motorrad Day lần đầu tiên được tổ chức tại Việt Nam – Tiêu dùng
  • BMW R nineT Spezial và K1600 Grand America bất ngờ xuất hiện tại sân bay Tân Sơn Nhất – Tiêu dùng
  • Sony Việt Nam giới thiệu bộ đôi TV BRAVIA MASTER Series A9F và Z9F – Tiêu dùng
  • Bản tin Tâm điểm tiêu dùng: Liên tiếp bánh trung thu Kinh Đô bị “tố” mốc xanh khi còn thời gian sử dụng – Tiêu dùng
  • Coi chừng bị đánh cắp thông tin cá nhân khi giao dịch tài chính qua mạng wifi công cộng – Tiêu dùng